Giã cực sướng vào bím em nhân viên Sumire Kurokawanên khóc hay nên cười, đem bát đĩa đã rửa sạch để vào tủ bếp hẹp, bất đắc dĩ nói, Anh Hàn, từ lúc tôi dậy giải thích đến giờ anh cứ đuổi theo tôi, tôi đã mất cả buổi sáng rồi. Không phải đã nói mấy ngày nữa rảnh rỗi sẽ dẫn anh đi mua máy tính mới sao, Nhưng… trông anh có vẻ không vui. Anh hít một hơi thật sâu và cố nở một nụ cười. Anh bạn,Gần đây bạn đã giúp phòng khám kiếm được rất nhiều tiền và tôi rất biết ơn. Nhưng… dù sao thì tôi cũng phải mua một chiếc máy tính mới, nên bạn phải thừa nhận là tôi cảm thấy tiếc cho bạn. May mắn thay, cái dùng để kê đơn thuốc ở phòng khám không liên quan đến chuyện này, nếu không thì tôi đã ngã quỵ rồi. Vâng, vâng. Vậy thì hôm nay chúng ta đi thôi. Diệp Xuân Anh giật mình. Anh cứ làm phiền tôi vì anh vội đi mua… Hôm nay tôi không đi được.