Chống đẩy cô giáo và nữ sinh rên rỉ văng nước Chung Thành vừa định đứng dậy thì nghe thấy tiếng kêu yếu ớt: “Ôi… nhẹ nhàng thôi… đau quá… đừng cắn… ừm…” Sau vài tiếng “kêu cót két” của giường, lại chuyển thành tiếng thở hổn hển và rên rỉ.
Cho đến hôm nay, khoảng 2 giờ chiều, Chung Thành mới đến nhà Tiểu Tĩnh. Bên trong, Kun nhìn thấy một chiếc xe mới. Tim của Chung Thành hẫng một nhịp. Anh ta bước vào sân và thấy cửa đã khóa và rèm đã được kéo lại. Khi sắp gõ cửa, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn nên anh chui xuống gầm cửa sổ và áp tai vào nghe ngóng. “Ah… ừm… ah… ồ…” Đó là một loại tiếng thở và rên rỉ có lúc nhanh lúc chậm.
Trên thực tế, Chung Thành đã không gặp Tiểu Tĩnh mấy ngày rồi. Khi đến căn nhà thuê, Tiểu Anh chỉ có một mình ở đó. Khi thấy Tiểu Anh đang tìm mình, ánh mắt Tiểu Anh hiện lên vẻ lạ lùng. Sau này Chung Thành mới nghĩ tới điều đó.